Buổi sáng đầu thu hôm ấy, bầu trời trong xanh, mát mẻ với những tia nắng vàng hoe lả lơi trên ngọn cỏ, cành cây. Tôi đến nhận công tác ở một nơi thật mới mẻ, một nơi mà tôi chưa từng đặt chân đến. Đó là trường Tiểu học Lĩnh Nam. Tôi giống như đứa trẻ ngơ ngác nhìn cảnh vật, sao mà xa lạ đến thế! Tôi cảm thấy lo lắng và ngỡ ngàng. Ở chốn thị thành này, có lẽ con người cũng xa cách lắm. Và cứ thế tôi thu mình lại và thấy mình thật nhỏ bé trước đồng nghiệp. Nhưng tôi đã lầm! Tôi đã lầm với suy nghĩ đó! Tất cả mọi người đều vui vẻ, nhiệt tình và giúp đỡ tôi rất nhiều
Trong rừng hoa đó có một bông hoa mà tôi ấn tượng nhất đó chính là cô Yến! Mọi người cứ thắc mắc với tôi: “Tại sao chị Yến trẻ thế này mà em gọi bằng cô?”. Tôi chỉ cười và thầm nghĩ: “Bởi lẽ tôi thấy cách gọi đó gần gũi và muốn dành cho cô những tình cảm trân quý”.
Còn nhớ, những ngày đầu tiên về trường, tôi đã lên tiết dạy với những đồ dùng và phương pháp chưa sáng tạo. Thậm chí tôi còn chưa biết cách sử dụng giáo án điện tử, máy chiếu, máy phi vật thể. Chính vì thế bài giảng của tôi rất đơn điệu và hiệu quả không cao. Tôi đã cảm thấy rất buồn về chính bản thân mình. Đến tiết dạy tiếp theo, tôi vẫn thấy lúng túng khi sử dụng thiết bị điện tử trong bài giảng, tôi vẫn định lên tiết với những bảng phụ viết tay, những đồ dùng dạy học đơn giản. Khi tôi còn đang lo lắng, e ngại, và phân vân thì ngay lúc đó cô Yến nói: “Cố lên cháu!” Lời nói và ánh mắt đó đầy sự ấm áp và động viên! Một người đã truyền cho tôi sự nhiệt huyết, sự tự tin và sự yêu thương vô bờ bến. Cô đã phân tích cho tôi hiểu cái ưu điểm và nhược điểm của việc sử dụng CNTT trong bài giảng của tôi. Chính cô là người đã động viên, tiếp thêm sức mạnh, lòng tự tin để tôi cố gắng đổi mới, cần thay đổi những cử chỉ, cách nói để bài giảng được hiệu quả hơn. Tôi đã khóc, tôi đã rơi nước mắt xuống những trang giáo án viết tay làm hoen cả chữ… Thay vì chê bai sự “giấu dốt” của tôi, cô lại nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, như muốn động viên tôi: Hãy cố lên! Khi tôi đang còn cảm thấy nhiều bỡ ngỡ và xa lạ nhất, chính cô đã là người thức cả trưa để giúp đỡ tôi, cô say mê đọc giáo án của tôi rồi đưa ra cho tôi lời khuyên, những cách giải quyết vấn đề hay. Cô nhiệt tình với tôi đến quên cả mệt nhọc, quên cả bữa cơm trưa. Cô nói rất đầm ấm, chỉ bảo tôi rất tỉ mỉ. Tôi đã vận dụng những điều cô nói, nhờ đó mà tiến bộ hơn rất nhiều. Tôi thầm cảm ơn cô.
Năm thứ hai tôi về trường, tôi được phân công dạy cùng khối với cô. Tôi luôn sang lớp cô xin dự giờ, học hỏi kinh nghiệm. Cô không những không khó chịu, không thấy phiền phức mà cô lại nở một nụ cười trìu mến đón tôi vào lớp. Cô luôn chuẩn bị chu đáo tiết dạy của mình để tôi được học hỏi nhiều điều nhất. Có những lúc tôi làm điều gì đó chưa tốt, cô lại sang tận lớp tôi để chỉ bảo, giúp đỡ tôi. Cô luôn chia sẻ với tôi những tài liệu hay và phương pháp giảng dạy sáng tạo. Những buổi trưa mệt nhọc, thi thoảng ngang qua lớp cô tôi vẫn thấy cô ngồi trên bàn làm việc tìm tòi tài liệu, nghiên cứu bài vở, chấm bài cho học trò. Sự cần mẫn ấy của cô khiến tôi hơi xấu hổ vì bản thân, tôi thầm nghĩ mình còn trẻ thế này mà lại không chăm chỉ được như cô vậy. Tôi thấy mình cần phải học tập ở cô rất nhiều. Tưởng như tất cả sự nhiệt huyết trong cô đã truyền cho tôi, cho các bạn đồng nghiệp và cho các học trò yêu quý. Tôi thầm cảm ơn cô !
Năm học này là năm thứ tư tôi về trường. Tôi và cô lại được dạy cùng khối năm, tôi lại càng có nhiều cơ hội để tiếp xúc, gần gũi và hiểu rõ về cô hơn. Tôi luôn bị mất bình tĩnh khi đứng trước đám đông, khi tham gia các hoạt động của nhà trường, tôi không tự tin khi đọc bản tham luận về CNTT đại diện cho khối hay tôi không tự tin đứng hát trước mọi người trong kì thi văn nghệ tại trường. Cô luôn là người động viên tôi, để tôi tự tin hơn khi đọc bản tham luận, để tôi tự tin hơn khi biểu diễn một tiết mục văn nghệ thay cho khối. Tôi thầm cảm ơn cô! Chính cô là người luôn nói với tôi: Cháu muốn dự giờ tiết nào, cứ báo trước cho cô nhé ! Có những lần tôi lên tiết dạy, tiết chuyên đề, mặc dù thời gian cũng đã rất khuya, nhưng cô vẫn không ngại, vẫn luôn là người cùng tôi tháo gỡ những vướng mắc, cô luôn chỉ bảo cho tôi những cách giải quyết vấn đề nhanh gọn và sát thực nhất để tôi ngày càng tiến bộ hơn. Cô Yến nhiều tuổi nhất trong khối, nhưng sự nhiệt huyết ở cô vẫn chưa bao giờ phai nhạt. Không chỉ với tôi, mà với đồng nghiệp, với các bạn trẻ mới ra trường cô luôn động viên lên tiết dạy để vỡ ra nhiều điều. Không những thế, cô còn bảo chị khối trưởng lên một tiết chuyên đề để các em được học tập về kĩ năng, cử chỉ, lời nói. Chị khối trưởng bận nhiều việc là thế, nhưng vẫn vui vẻ nhận lời. Tôi thầm nghĩ: Cô Yến thật giỏi, cô không chỉ truyền lửa cho mọi người mà còn cho tôi thấy được sự vui vẻ và đoàn kết của chị em trong công việc. Các bạn biết không ? Cô còn tự nguyện dạy một tiết Tập làm văn “bí mật” nằm ngoài kế hoạch của nhà trường cho chị em trong khối tôi được học hỏi. Tôi nể phục và trân quý cô nhiều lắm !
Với đồng nghiệp cô nhiệt tình như vậy đó, và với học trò cô cũng không ngoại lệ. Cô luôn trau dồi kiến thức để bồi dưỡng cho học sinh có năng khiếu và phụ đạo học sinh chưa hoàn thành. Chính vì thế, cô được rất nhiều phụ huynh và học sinh tin yêu, ủng hộ. Cô Yến- một cô giáo có tấm lòng giản dị với kinh nghiệm lâu năm, nhiều năm liền cô là giáo viên dạy giỏi với nhiều thế hệ học trò đạt giải cao.
Tôi yêu quý cô, không phải vì cô là một người cao siêu nào đó. Chỉ đơn giản vì cô là một người nhiệt huyết, chân thành và đầy sâu sắc, chỉ đơn giản bởi cô là một người tôi thấy thật gần gũi – cô là thần tượng của lòng tôi, là tấm gương sáng để tôi luôn cố gắng noi theo.
Người viết: Mai Thị Hà